Ngày 21/10, đại biểu dự Kỳ họp thứ 10 của Quốc hội khóa XV, ông Lê Minh Trí-Chánh án Tòa án Nhân dân tối cao đã nói rằng: “trong nhiệm kỳ, việc xét xử bảo đảm nghiêm minh, đúng người, đúng tội, đúng pháp luật; chưa phát hiện trường hợp kết án oan người vô tội”.
Ngay cả chánh án của một nước dân chủ pháp quyền cũng không dám khẳng định như thế. Bởi trong quy trình tố tụng, rất khó để tòa án phán quyết sai khiến cho bị cáo bị hàm oan chứ nói gì đến một bộ máy tư pháp rất thiên vị quyền lực như bộ máy tư pháp của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
Án oan ở các nước là do thiếu chứng cứ và từ đó luật sư bào chữa lợi dụng điểm mờ trong sự thiếu hụt cách khách quan ấy bào chữa. Nếu là chứng cứ rõ ràng thì khó mà có án oan. Tuy nhiên, ở Việt Nam, một hành động sai luật trắng trợn như Công an điều tra tỉnh Long An mua dao thớt ngoài chợ về làm bằng chứng để ép Hồ Duy Hải nhận án kịch khung nhưng tòa án vẫn chấp nhận thì không còn gì để nói. Ở Việt Nam, dù không đủ bằng chứng thì cơ quan công tố và cơ quan điều tra và tòa án cũng ép bị cáo vào tội nếu quyền lực muốn thế.
Với một bộ máy tố tụng như thế, với quy trình tố tụng đầy lỗ hổng mà làm sao không có án oan? Thậm chí án oan rất nhiều nhưng dân oan kêu cứu chính quyền không nghe. Chưa có quốc gia nào trên thế giới mà dân oan nhiều như Việt Nam. Có nhiều dân oan theo đòi công lý suốt hàng chục năm mà nhà nước không lắng nghe. Cứ lớp dân oan sau gia nhập lớp dân oan trước khiến cho dân oan ở đất nước này cứ nhiều lên nhưng chẳng mấy ai có thể đòi lại công lý.
Còn nhớ ngày 6/11/2020, báo cáo kết quả thực hiện các nghị quyết của Quốc hội về giám sát chuyên đề và chất vấn trong nhiệm kỳ khóa XIII (2011-2016) và khóa XIV (2016-2021), ông Nguyễn Hòa Bình khi đất là Chánh án Tòa án nhân dân tối cao cũng đã nói rằng: “Trong xét xử án hình sự, các cơ quan đảm bảo đúng pháp luật, chưa phát hiện trường hợp kết án oan”. Trong khi đó chính ông đã kết án tử cho Hồ Duy Hải bằng thứ chứng cứ mua ngoài chợ về gán cho bị cáo.
Có thể thấy, sau 5 năm, ông Nguyễn Hòa Bình và ông Lê Minh Trí cùng phát biểu một lời như nhau, cả 2 cùng cho rằng bộ máy tố tụng này không hàm oan ai. Cho nên đây có thể xem đây không chỉ là giọng điệu của một ông Chánh án mà là giọng điệu của một bộ máy thối nát, một đảng cầm quyền phớt lờ quyền lợi nhân dân trong quy trình xét xử.
Chưa có chế độ nào mà sản xuất nhiều khẩu hiệu như chế độ Cộng Sản. Vì sao họ phải sản xuất ra khẩu hiệu? Vì nếu nhìn đúng sự thật thì thấy họ quá độc tài, quá bất công, quá ác vv… nên mới sản xuất ra khẩu hiệu để che đậy. Và cũng vì lý do che đậy cái xấu, cái ác, cái bất tài vv… mà họ mới lập ra bộ máy tuyên truyền khổng lồ để che đậy thực tế trần trụi.
Báo cáo láo, bệnh thành tích là một thứ sản phẩm tương tự như những khẩu hiệu sáo rỗng. Vì họ không có khả năng thực hiện nhiệm vụ nên họ phải vẽ thành tích, phải báo cáo láo để tô hồng kết quả mà họ làm ra. Bệnh thành tích, làm láo báo cáo hay là căn bệnh kinh niên của chế độ này. Nó như được mã hóa trong DNA của Đảng. Đã nói đến Cộng Sản thì không thể không nói đến bản chất làm láo báo cáo hay của họ.
Từ thời bà Nguyễn Thị Năm chủ hiệu buôn Cát Hanh Long ân nhân của Đảng Cộng Sản bị ông Hồ Chí Minh cho hành quyết trong Cải cách ruộng đất thì cho đến nay chế độ này vẫn thế, vẫn bản chất gây ra oan khiên cho dân nhưng họ chưa bao giờ thừa nhận điều đó.
Cả Lê Minh Trí và Nguyễn Hòa Bình là 2 con người khác nhau, họ không thể giống nhau được. Tuy nhiên khi đứng cùng vị trí họ thể hiện bản chất như nhau, vì đơn giản đấy là bản chất của chế độ.
Thái Hà-Thoibao.de










