Vụ việc diễn viên Trương Ngọc Ánh bị cơ quan công an bắt giữ và các hình ảnh lan truyền rộng rãi trên báo chí nhà nước là một vấn đề nhức nhối. Đó là căn bệnh “kết tội trước khi xét xử” đang phổ biến trong đời sống pháp lý ở Việt Nam.
Theo giới quan sát, khi những hình ảnh, video ghi lại cảnh người bị bắt được phát tán công khai, dư luận gần như mặc định rằng người bị bắt là người đã có tội.
Trong một môi trường pháp lý thiếu minh bạch như ở Việt nam, thì cách đưa tin này nhanh chóng trở thành “bản án” của dư luận, đã giúp các cơ quan tư pháp dường như không cần mất công chứng minh.
Trong khi, ở những quốc gia văn minh tôn trọng pháp quyền, việc công bố hình ảnh và danh tính người bị bắt trước khi tòa tuyên án là phạm vào điều cấm.
Hành vi đó không chỉ vi phạm nguyên tắc suy đoán vô tội là nền tảng của luật pháp hiện đại, mà nó còn xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư và nhân phẩm của công dân.
Tuy nhiên, tại Việt Nam, việc công bố thông tin cá nhân người bị bắt lại được xem như “thủ tục bình thường”. Khi hầu hết cơ quan báo chí đăng nguyên văn hình ảnh, tên tuổi, và cả các chi tiết đời tư của nghi can.
Khi cơ quan công an đã công bố, truyền thông lập tức rập khuôn, không phản biện, không đặt câu hỏi. Theo giới chuyên gia, đây là một xu thế truyền thông “bệnh hoạn” ở Việt nam, phản ánh sự lệch chuẩn nghiêm trọng.
Trong một xã hội pháp quyền, công lý phải được thực thi bởi tòa án, và chỉ khi Toàn án chính thức kết tội thì nghi can mới thực sự là kẻ phạm tội.
Khi một bức ảnh có thể biến một con người thành tội phạm chỉ trong vài giây, thì công lý ở Việt nam đang ở đâu? Báo chí Nhà nước đang đưa tin, hay đang tự cho mình quyền “kết án”?
Khi dư luận trở thành thẩm phán, thì liệu ai sẽ là nạn nhân tiếp theo của cỗ máy kết tội mang tên truyền thông Việt nam?
Hồng Lĩnh – Thoibao.de


								
								
								
								
								
								
								
								
								
								
								
								
								
								
								
								







