Trịnh Văn Quyết – kẻ từng vét sạch túi dân bằng chiêu “thổi giá cổ phiếu”, lừa đảo nghìn tỷ – giờ lại thảnh thơi dạo bước ở sân bay Tân Sơn Nhất, sau vài năm “cải tạo mẫu mực”. Tướng Đỗ Hữu Ca – từng nhận hối lộ hàng trăm tỷ, bảo kê buôn lậu – cũng chỉ “tập thể dục” trong trại vài buổi rồi về biệt phủ hít gió mát. Đúng là thời buổi “tiền là vua, tiền là luật”, có tiền thì mọi án phạt đều biến thành… kỳ nghỉ dưỡng.
Trong khi đó, một thanh niên đói ăn trộm con vịt phải ngồi tù 7 năm. Một đứa nhóc lấy ổ bánh mì bị giam gần năm trời. Cùng là “phạm tội”, nhưng ai có tiền thì được “cải tạo tốt”, còn kẻ nghèo thì bị “cải tạo… tới chết”. Công lý giờ không nằm trong điều luật, mà trong túi tiền của kẻ có quyền. “Luật rừng” đã hóa thành “rừng luật”, nơi quan chức và đại gia thay phiên nhau vào tù ra trại như đi resort, còn dân đen chỉ biết ngửa mặt than trời.
Chế độ “đớp” lên ngôi, đạo đức và công bằng bị chôn vùi dưới đống vàng. Những kẻ từng cướp của dân được phong danh “doanh nhân tái hòa nhập cộng đồng”, còn dân nghèo bị dán mác “tội phạm nguy hiểm”. Bản án giờ không do tòa tuyên, mà do ví tiền định đoạt.
Dân nhìn mà sôi máu: luật pháp chỉ còn là trò hề để bảo vệ bọn sâu mọt. Tha hồ lừa đảo, tha hồ nhận hối lộ, tha hồ “đi tù du lịch” rồi về tiếp tục đục khoét. Cái gọi là “công lý xã hội chủ nghĩa” chỉ là bức màn che cho đặc quyền của kẻ giàu.
Đến bao giờ dân mới được sống trong một xã hội mà luật là luật – chứ không phải luật là tiền? Bao giờ mới hết cảnh “tù cho dân đen, tự do cho quan đỏ”? Khi đồng tiền được tôn lên làm thánh, thì đạo lý, công bằng và lương tâm chỉ còn là món hàng giảm giá!










