Có bao giờ bạn tự hỏi: tại sao đất nước có thể thiếu đủ thứ – từ thuốc men cứu người, trường học cho trẻ em, cầu đường để dân đi lại, đến bệnh viện cho bệnh nhân – nhưng lại chưa bao giờ thiếu ngân sách cho những cuộc diễu binh rầm rộ?
Cứ mỗi dịp lễ lạt, người ta lại thấy hàng hàng lớp lớp binh sĩ, xe pháo, vũ khí được phô diễn trên quảng trường. Kinh phí khổng lồ đổ vào các màn diễu binh, duyệt binh, trong khi bệnh viện thì quá tải, trẻ em vùng cao vẫn ngồi học trong lớp tranh tre dột nát, người dân nghèo chạy vạy từng viên thuốc. Một nghịch lý nhức nhối: quyền lợi thiết thân của dân thì bị cắt xén, còn những màn trình diễn hình thức lại luôn “đủ và thừa”.
Ngân sách quốc gia vốn dĩ phải phục vụ dân, nhưng thực tế cho thấy, ưu tiên của chính quyền lại đặt nặng vào việc tô vẽ hình ảnh, duy trì những màn biểu dương lực lượng để che đi khoảng trống niềm tin. Người ta có thể chấp nhận thiếu thốn nhiều thứ, nhưng khi con cái không có trường học, bệnh nhân không có giường nằm, cầu đường sập xệ, trong khi xe tăng vẫn gầm rú trên quảng trường, câu hỏi “vì ai và cho ai?” trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết.
Thế giới ngày nay, những quốc gia văn minh chọn cách đầu tư vào con người: y tế, giáo dục, hạ tầng. Còn ở đây, cái bóng của “hình thức và tuyên truyền” vẫn lấn át thực tế. Có lẽ, chỉ khi nào chính quyền hiểu rằng sự trường tồn của đất nước không nằm ở đoàn xe tăng chạy qua, mà ở nụ cười trẻ em đến trường, ở giọt nước mắt bệnh nhân được cứu sống, thì mới mong có một tương lai đúng nghĩa.
Minh Thành – Thoibao.de