Trước thông tin chính quyền Tổng thống Donald Trump yêu cầu các quan chức Hoa Kỳ không dự các sự kiện kỷ niệm 30/4 tại TP.HCM, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam, bà Phạm Thu Hằng, đã có bài phát biểu với báo chí thể hiện “thiện chí”. Đáng chú ý là đoạn:
“Kỷ niệm 30/4 là dịp để tôn vinh những giá trị bất diệt của lòng vị tha, của hòa bình, của hòa giải và hàn gắn, của tinh thần ‘gác lại quá khứ, hướng tới tương lai’.”
Thế nhưng, những ngày qua, lực lượng thân đảng lại ồ ạt ra quân, trưng bày sự ngạo nghễ, tự hào về cái gọi là “chiến thắng 30/4” bằng các hình ảnh giễu cợt nước Mỹ, chửi rủa quá khứ, cùng hàng loạt banner, pano giăng đầy khắp đường phố – điển hình như tấm “Việt Nam toàn thắng”.
Họ chẳng thể hiện nổi một chút gì gọi là “hòa hợp, hòa giải” như lời bà Hằng rao giảng.
Thế mới thấy, nói một đằng, làm một nẻo đã trở thành bản chất cố hữu. Tưởng rằng có thể vuốt mặt người Mỹ như cách họ bịt miệng dân trong nước. Nhưng chỉ với một chỉ thị từ chính quyền Trump, cấm các nhà ngoại giao Mỹ tại Việt Nam – bao gồm cả Đại sứ Marc Knapper – tham gia bất kỳ hoạt động nào nhân ngày 30/4, thì Bộ Ngoại giao Việt Nam lập tức co rúm lại, vội vàng ra lệnh tháo gỡ các pano phản cảm, rồi vuốt ve báo chí bằng những lời lẽ hoa mỹ về quan hệ đối tác chiến lược Việt – Mỹ.
Câu chuyện này vừa phơi bày sự lươn lẹo và giả tạo, vừa cho thấy một tâm thế hèn hạ – dám làm nhưng không dám nhận.
Và không biết sau cú “vả mặt ngoại giao” này, họ sẽ lấy mặt mũi đâu để ngồi vào bàn đàm phán thuế quan với Hoa Kỳ?
Linh Linh